Ừ thì trào lưu viết blog ko còn nữa rồi.
Ừ thì mình cũng chẳng còn là cô bé mới nhớn, mơ mộng và hay nghĩ, thích đọc những thứ đầy màu sắc và rồi lạch xạch viết lách nữa rồi.
Ừ thì dạo này hay kêu mình già lắm.
Chat với anh Trần Thanh Bình số 2, kêu “Em già rồi.”. Anh cười haha :)).
Nói chuyện với anh Trần Thanh Bình số 1, rằng “Em già rồi”. Anh lại gật chứ. Buồn thế. Anh hỏi “Từ bao giờ thấy “em già rồi” thế?”. Em chịu, ko biết. Nhưng mà em già rồi.
Chị em cũng bảo em bị già rồi. Lại còn lười chăm sóc da nữa chứ. Em sắp trở nên già nua, nhăn nheo, xấu xí và bủng beo rồi.
Càng ngày, em càng nhận thấy mình ngủ quá nhiều. Mỗi khi ngủ dậy e thường khổ sở dằn vặt mình vì đã phung phí thời gian. Nhưng mà em ko đừng được… Mà em thấy mình thức nhiều hơn cũng có làm gì đâu :((
Em đang nghĩ, liệu đến 10 năm nữa, à không, có khi chỉ 5 năm nữa thôi, em sẽ ân hận vô cùng vì đã bỏ phí quá nhiều thời gian tuổi thanh xuân của mình. Mà thật ra ngay lúc em ngồi viết cái thứ kỳ cục này cũng là đang tiêu tốn thời gian đấy chứ. Em cũng đang đau khổ vì phung phí thời gian rồi đây. Nhưng mà em lười, em ì ạch quá, em chả muốn làm gì và chả biết làm gì cả.
Em không thích mình già đi chút nào. Không phải vì em sợ già hay muốn mãi là bé con. Nhưng em thấy mình khô cằn hơn rất nhiều. Ừ thì vì tính em nó thế, hay cả thèm chóng chán. Thế nên, càng lớn, càng biết nhiều hơn, em lại thấy mình ít cảm xúc hơn. Điều ít ỏi còn lại là em vẫn hay buồn bã một cách vô cớ. Chẳng thể nào cưỡng lại được những nỗi buồn vụn vặt và trưởng giả ấy. Giá mà lúc nào cũng có thể tỉnh táo và đầy năng lượng, nhiệt tình xông lên như tên bắn. Nhưng mà… em tự bịa ra cho mình quá nhiều lý do…
Haizz, cần phải vẽ lại cuộc đời mình đi thôi… Em sẽ bắt đầu từ đâu nhỉ… Em phài làm thế nào bây giờ nhỉ…